Ninh Xuyên buôn bán trong công ty AM, chính là phần tử chỉ huy cầu tiến, một giới trẻ ưu tú, chưa kể ngoài mặt xuất chúng nữa chớ

Ra mắt truyện Lười bắt buộc yêu anh

Tác giả: Trừu Phong Đích Mạc Hề

Thể loại: Ngôn tình

Trích đoạn truyện Lười nên yêu anh

khu vườn biệt thự cao cấp theo cá tính riêng phương Tây đứng sừng sững bên trên lưng chừng núi giữa một đống các ngôi biệt thự, phóng tầm mắt nhìn, còn cao hơn mấy phần so mang phần đông khu biệt thự khác, cũng khá cá tính, ban công hình cung ưu nhã lộ ra, rèm cửa ngõ mềm mại màu trắng tung bay theo gió, phía bên trong nhà, một bóng bạn thướt tha cũng như dấu như hiện, đang cần đến tay đùa giỡn mang mái tóc lâu năm chừng nửa mét, vô hạn mê mọi người.

Âu Dương đứng trước bờ rào của biệt thự âu lục, nheo mắt nhìn vào, hàm răng nghiến ken két, đẩy bờ rào, đặt chân vào trong sân, bể bơi xanh biếc lóng lánh bên dưới ánh mặt trời, bên cạnh hồ còn vứt một mẫu khăn tắm, một góc khăn còn rơi vào trong bồn, sát bên bể, bên trên nền gạch bóng láng từng vệt nước dài kéo lê vào tận trong ngôi nhà, bên trên cửa kính có một dấu tay mảnh mai dính đầy lớp bọt nước, vòng qua vườn hoa, cửa ngõ gỗ khắc hoa khó khăn khép chặt, Âu Dương lùi ra ẩn dưới tía Bước, Bước cấp tốc về bên trước, một cước đạp luôn lên cửa, “Tô Thiên Thiên! Em chết ra đây mang lại chị!”

Chân chứ chưa hạ xuống, cửa ngõ cũng được bật mí, một phái nữ trung niên ra tiếp đón, “Tiểu thư bọn họ tới rồi!” Sau đấy khẩn trương sờ sờ lên ô cửa nói, “Cô call chúng tôi ra là được rồi, sao lại đạp hỏng cửa chứ, sửa cửa ngõ là hơi bị phiền phức đấy!”

Âu Dương bĩu môi hừ một tiếng, hỏi, “Con heo kia đâu?”

“A, con… à không, tiểu thư mới tắm rửa kết thúc, vẫn ở trong phòng xem manga…”

“Thế mợ đâu?” Âu Dương quan sát lướt qua phòng khách, tối om om chẳng để đèn sáng.

“Bà nhà sáng nay tiễn ông công ty ra mang đến cửa, lơ là bị vẹo thắt lưng, nên đi mát xa.” Dì Lâm giúp câu hỏi giải đáp.

Âu Dương chiếm giật khóe miệng, “Đi vài bước chân mà lại cũng vẹo thắt lưng được?!”

“Thật ra thì đi bộ cũng rất gian khổ.” Dì Lâm nghiêm túc nói, vừa nói vừa vuốt vuốt hông nhà bạn, “Sáng sớm nay chúng tôi đi thiết lập các loại thức ăn, cụm đồ quá, thắt lưng chúng tôi cũng trở nên vẹo đây này.”

“Dì download chiếc gì?” Âu Dương hỏi.

Dì Lâm buồn bã, “Ông công ty lần này về ngôi nhà nghỉ phép tận hai tuần liền, sáng nay new đi, bà nhà mau lẹ bảo tôi đi sở hữu năm cân nặng thịt heo, bốn cân thịt bò, cha cân nặng tôm, hai cân nặng nghêu, một gà mái, còn có thêm bánh bao nhân thịt, bánh cừu, bánh sủi cảo, bánh nướng bơ….”

“Vậy mà mấy mọi người cũng ăn uống hết được.” Âu Dương chẳng tốt lành gì nói.

“Tiểu thư chúng ta, cô đấy là đứng nói suông không ngại đau thắt lưng*, kẻ nạp năng lượng no do dự nỗi niềm của người chịu đựng đói….”

* Câu này xuất phát điểm từ một điển tích Tần Hiếu Công tiếp đãi Thương Ưởng (hay Vệ Ưởng) vị sủng thần Cảnh Giám tiến cử. Tần Hiếu Công ngồi thẳng bên trên ghế chuyện trò đắm chìm cộng Thương Ưởng. Lúc đầu hai ý trung nhân Ưởng và Cảnh Giám với mọi người trong nhà ‘trường tọa’ tức quỳ ngồi trên gót chân bên trên một tấm nệm. Sau đấy Thương Ưởng nói mang lại đoạn hào hứng liền đứng lên vận động trong điện nhưng mà chìm đắm thảo luận từ sớm tới buổi tối mịt chưa phát hiện ra. Cảnh Giám buộc phải quỳ suốt từ sáng tới tối hết sức mỏi yêu cầu chuyên nghiệp nháy mắt ra hiệu kết thúc lại mà lại Thương Ưởng chẳng chú ý. Mãi tới canh hai Tần Hiếu Công new cắt theo đường ngang cũng như ban đến hai quý khách ngự thiện. Trong tiệc Thương Ưởng hỏi Cảnh Giám tại sao nháy mắt các thế, Cảnh Giám new nói dỗi một câu. « Tôi quỳ cả ngày mang lại tê ngớ hai chân bủn rủn cả người mềm nhũn không được khỏe. Ngài đứng chat chit thì đâu bị nhức lưng. ( Chú giải từ truyện Thú phi của phòng ss Lãnh Vân)

Âu Dương chú ý thân hình tròn như quả bóng của dì ta, khuân mặt bóng dầu, thoạt nhìn, chính xác là trong vẻ hồng nhuận bao gồm hơi điểm chút blue xao rục rịch, lộ ra một tia suy yếu cộng vô lực.

Cô giật giật khóe miệng, “Để cho mấy các bạn ở trong khu biệt thự cao cấp nhất toàn thành phố này, các ngày chỉ cần ăn với ngủ, đúng là gian khổ thật!”

“Tiểu thư họ!” Dì Lâm nhoáng cái vẫn bắt lấy tay cô, trong mắt ngân ngấn nước, “Chỉ tất cả cô bắt đầu thấu hiểu nỗi gian truân cùng nặng nề xử của chúng tôi!”

>> bài viết liên quan chuyên mục Truyện ngôn tình trọng sinh

Âu Dương nóng vội rụt tay lại, đây là bệnh, cần chữa, không chữa trị hết, đã lây lan!

Xông lên lầu hai, xuất kho góc cửa bên trong cùng, bên phía trong ngôi nhà chỉ có một dòng đèn ngủ được bật lên, ánh đèn chẳng sáng chẳng tối, mơ đại dương chắc là bắt gặp một gia đình đã thò đầu ra output từ trên sàn căn nhà, giọng nói lười nhác, “A, là chị chúng ta hai à.”

Âu Dương vừa nghe thấy dòng giọng không bị tiêu diệt không sống kia, dây thần kinh ở huyệt Thái dương bước đầu co cướp, cô “tách!” một tiếng bật cái đèn phệ trong căn nhà lên, thoáng chốc đang sáng ngời một mảnh.

Bóng người trong gia đình kia tách biệt không thích ứng nổi với tia nắng dũng mạnh bởi thế, mau chóng lấy tay bao bọc kín mặt, “Ôi, bố em đã nói để đèn bự vì thế lãng phí điện lắm, chị cũng đâu phải là khách!”

“Vậy em ở loại buồng Khủng Bởi vậy cũng là lãng tổn phí tài nguyên đấy!” Âu Dương thuận tay với lấy mẫu gối đầu ném qua.

“Đâu tất cả mà…” Một mọi người lồm cồm trườn dậy từ trên sàn, là một nàng bộ dáng chừng mười bảy mười tám tuổi, một khuôn bên con trẻ tiêu chuẩn, hai con mắt tròn to, cô nhếch miệng mỉm cười một dòng, lộ ra hai mẫu răng cửa trắng tách, mái tóc thật lâu năm nhuộm thành màu cây đay, ướt nhẹp rủ trên vai, cơ mà hết lần này cho lần khác, loại khuôn bên dễ thương giống như so mang thỏ trắng nhỏ kia lại khiến để lửa giận của Ấu Dương cải thiện bổ sung một tầng, cô chuyện trò, “Ba em nói dòng phòng này to Bởi vậy, nếu mà chưa có một số người ở, đóng mỗi tổn phí vật tứ thôi còn lãng mức giá hơn!”

Âu Dương nheo mắt, chủ yếu chưa nghe cô giải thích, sải Bước bước về phía trước, đi thẳng đến ban công, nhìn xuống đầm nước phía dưới, trên mặt nước blue biếc nổi đã từng đám bọt lềnh bềnh, “Em lại tắm trong hồ bơi nữa hả?!”

“Ạch…” nàng vò vò đầu, “Hôm qua có khách tới nhà, trong bồn cho nước vào, cha em Lúc đầu đi còn cố tình dặn em, nước trong bể cũng không đủ lãng phí tổn, cho nên em mang mẹ mỗi người tắm cọ sạch đang, em còn tiện thể gội luôn mẫu đầu!”

Âu Dương lại chiếm giật khóe miệng, xoay bạn thay lấy mồi nhử vai của cô ý, “Hai mươi tứ tuổi còn chết dí ở căn nhà không đi làm, lười mang đến trình độ cũng như em đó chính là lãng tổn phí thanh xuân đấy!”
Chúc Cả nhà đọc truyện vui vẻ!

>> đọc thêm Ngôn tình h